NHỚ CON
Uất nghẹn trào dâng tự đáy lòng,
Còn gì đâu nữa để mà mong .
Con côi dỗi mẹ đi biền biệt;
Vợ goá thương chồng sống tiết tông.
Cảnh vắng cửa nhà trơ bụi bẩn;
Tình buồn gan ruột rối bòng bong.
Nay thơ nó nói ..... không về nữa.
Khổ quá, làm sao đây hỡi ông?
(ĐX,23/92018)
NHỚ CON
Khắc khoải trong lòng nỗi nhớ mong
Chờ con vất vả tấm lưng còng
Bao năm đứng đợi mờ đôi mắt
Suốt tháng ngồi trông nhạt má hồng
Sức yếu đâu còn minh mẫn nữa
Thân già biết có lẫn hay không
Sao mà giận mẹ đi biền biệt
Chẳng biết bây giờ có nhớ hông!
(Thơ: Đoàn Văn Tiếp - Ngày: 21/09/2018)