NHỚ QUÊ XƯA
NHỚ QUÊ XƯA
Con đường làng mưa bùn, nắng bụi,
Áo quần luôn dấy bẩn bùn dơ,
Chân mang dép có sạch bao giờ;
Người nóng hực dù bờ lộng gió!
Ai cũng có đường xưa vậy đó,
Nhưng mấy ai có dịp trở về.
Ai cũng có thời trẻ ở quê,
Nhưng có người không hề tưởng nhớ!
Ai cũng qua một thời cơ nhỡ,
Nhưng mấy ai có giờ nhìn lại,
Việc xưa mình làm đúng hay sai,
Để chỉnh cho mỗi ngày thêm tốt.
Nhớ hồi nhỏ tôi sao dại dột,
Thích rủ nhau đi đốt tổ ong.
Có khi bị đánh, mặt sưng phồng,
Sốt hai ba ngày, không ăn uống.
Hằng ngày theo mẹ cha đi ruộng,
Khi lội bộ, khi xuồng ba lá.
Cứ sớm đi tối về hối hả,
Chẳng quan tâm chi lạ bên ngoài.
Khi đi học có bạn gái trai,
Tôi luôn giữ chân tay sạch sẽ,
Chải ép đầu tóc dựng loe hoe,
Chăm học để bạn bè yêu mến.
Tôi còn nhớ : “học là định mệnh...”
Ba tôi ghi trên phên vách gỗ,
Để nhắc con học hành năng nổ,
Cho cuộc đời đỡ khổ về sau.
Mẹ tôi nữa, một niềm tự hào:
Nuôi con trong gian lao, khó nhọc,
Trong thời chiến đạn bom, chết chóc,
Mong các con ăn học nên người.
Nay nhìn cảnh quê ai xinh tươi,
Tôi lại nhớ về người quá cố.
Tuy đã qua nhiều năm lễ giỗ,
Tôi vẫn bùi ngùi mỗi độ xuân sang.
Dù bao công việc phải lo toan
Đố ai khỏi bàng hoàng xao động,
Khi đi ngang đồng lúa mênh mông
Hay những vườn cây trồng đầy trái!
(ĐX,23/04/2018)
Nguyễn Đăng Xiêng
|