MƯU THẮNG CƯƠNG
Đa mưu, túc trí thắng cường hào,
Mẹo nhỏ, công to đỡ kiếm đao.
Tên thiếu Bị lừa thu của Tháo;
Gió gàn Lượng chuyển ứng theo sao.
Giặc đông, thuỷ chiến thành công lớn;
Thuyền kết, hoả công hiệu quả cao.
Xích Bích Tào Quân sông máu nhuộm,
Công, Du, Lượng,Thống tính công nào?
(ĐX,21/04/2018)
MƯU LƯỢC TRONG TRẬN XÍCH BÍCH
CHU DU- KHỔNG MINH - BÀNG THỐNG
Ai mới là người làm nên trận đánh lịch sữ đó ?
Lê Hoàng
Tham luận ..
Trích trong " Tam Quốc chí "
Epochtimes .
Tham luận : Trong trận đánh " Xích Bích " Quân Tào mạnh như chẻ tre .. Nếu không phải thủy chiến thì quân Tào sẻ tiêu diệt quân Ngô và quân Lưu chẳng khó khăn gì mấy . Mặc dầu quân Lưu có những tướng tài và quân Ngô cũng không thiếu, nhưng đại quân của Tào Tháo tướng tài cũng đầy dẩy ... Nếu chiến đấu lấy ít chống đông thì phải có mưu lược hay nói đúng hơn là phải có chiến thuật tài tình và biến hóa khôn lường ..
Trong trận Xích Bích , mọi tính toán đã được tính kỷ như Gia Cát lượng mượn tên quân Tào , sau đó Chu Du thấy rằng , nếu đánh hỏa công mà mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi vào quân Ngô , chứ làm gì có gió Đông Nam để đốt quân Tào ..
Khỗng Minh ngoài tài thao lược về quân sự , thì ông ta cũng là một nhà địa lý , Phong Thủy cao tay .. Ông ta biết đến giờ nào thì thời tiết sẻ chuyển qua cơn gió Đông Nam ở trên sông ... Vì thế Gia Cát Lượng mói gạt Chu Du là lập đàn tế trời . Mục đích Khổng Minh kéo thời gian và kế tẩu vi thượng sách . Khổng Minh không tin vào sự trung tín của Chu Du , mà sau khi thành công , Du sẻ tìm cách giết Lượng , cho nên Lượng bày ra đàn tế là để thoát thân , sự thật có tế hay không thì đến giờ đó thời tiết sẻ thay đổi cơn gió Đông Phong , thế thôi .
Đã có tên , đã có con gió đổi chiều . Nhưng liệu không có Phượng Sồ dùng mưu để cho Tào Tháo nghe lời kết bè 8.000 chiến thuyền lại với nhau một cụm thì liệu khi hỏa công có đốt được toàn bộ quân Tào hay không ? Chắc chắn là không thể ....
Nhưng sau trận đánh vang dội đó tiếng tăm lừng lẩy chỉ có Chu Du và Khổng Minh hưởng trọn . Người có công chính kết thuyền của Tháo lại để đốt cho gọn lại ít ai để ý tới và sữ sách cũng ít bàn tới . Ngay Mao Tôn Cương cũng chỉ điểm qua sơ lược , nhưng không có Phượng Sồ thì chắc gì trận Xích Bích của Ngô ,Lưu thành công !
Nói về Phượng Sồ thì thời đó có câu nói " Trong thế gian , nếu ai chiếm được một trong hai nhân vật có tài cao hiểu rộng là Khổng Minh hoặc Phượng Sồ sẻ chiếm được thiên hạ "
Tiếc rằng số mệnh của Phượng Sồ ngắn hạn nên đã mất trước Khổng Minh ....
Lê Hoàng
Cổ nhân có câu: “Cao nhân bất lộ tướng”. Mấy ngàn năm qua, chúng ta vẫn cho rằng chiến thắng Xích Bích là dựa vào tài trí của Gia Cát Lượng và Chu Du, trên thực tế, người thực sự quyết định thắng bại trận này lại hoàn toàn là một nhân vật khác.
Khi nhắc tới Tam Quốc không thể không nhắc tới trận chiến Xích Bích vang danh thiên hạ. Đây chính là trận chiến quan trọng tạo ra thế vạc ba chân Ngô, Thục, Ngụy, để rồi từ đó mở ra vũ đài thi triển tài năng của các bậc anh hùng xuất chúng. Và cũng nhờ trận chiến này mà Gia Cát Lượng, Chu Du nức tiếng thơm danh, trở thành những bậc anh hùng được người người ngưỡng mộ.
Năm Kiến An thứ 12 (tức năm 207), sau chiến dịch đánh bại bộ tộc Ô Hoàn, ổn định hoàn toàn biên giới phía Bắc, Tào Tháo bắt đầu chuẩn bị lực lượng để đánh dẹp nốt các chư hầu còn lại ở phía nam với tham vọng bình định phương nam, cũng là vùng đất hai bên bờ Trường Giang thuộc Kinh Châu (nay là các tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam của Trung Quốc), thống nhất đất đai nhà Hán.
Muốn làm vậy Tào Tháo phải kiểm soát được đường thủy ở phần giữa của Trường Giang cũng như cảng Giang Lăng để tạo bàn đạp tiến xuống vùng Giang Nam. Lúc này Tào Tháo lấy danh nghĩa triều đình mang quân đội tiêu diệt lực lượng hai chư hầu chính, đó là Lưu Biểu, thứ sử Kinh Châu, người chiếm giữ phần đất phía Tây Hán Thủy, thành Hán Khẩu cùng toàn bộ phần phía Nam của vùng và người thứ hai là Tôn Quyền, người kiểm soát phần đất phía Đông Hán Thủy và toàn bộ phần Đông Nam của vùng.
Đứng trước nguy cơ diệt vong, nếu Tôn mất thì Lưu cũng chẳng còn, không còn con đường nào khác Gia Cát Lượng bày kế Tôn, Lưu hai nhà liên minh chống Tào. Sau đó Tôn, Lưu hai nhà gấp rút chuẩn bị đối sách cho một cuộc đại chiến không thể tránh khỏi. Gia Cát Lượng một mình xuôi thuyền sang Đông Ngô du thuyết để rồi làm nên những điển tích ngàn năm người đời vẫn còn ca tụng. Một mình Khổng Minh khẩu chiến với đám hủ nho bất tài Giang Đông, dùng mẹo khích tướng Chu Du hay như thuyền cỏ mượn tên, lập đàn hô mưa gọi gió.
Sau khi hai nhà liên minh, Gia Cát Lượng, Chu Du, hai người cùng nhau thi triển tài năng, người tinh thông thiên địa, kẻ bụng đầy mưu trí, thống nhất dùng hỏa công đối kháng quân Tào. Chu Du nghiên cứu thế trận để đánh hỏa công thì phát hiện dùng hỏa công để đánh Tào Tháo nhưng sông rộng, sóng to, thuyền thưa khó đốt, một thuyền bị cháy thì các thuyền khác ắt lựa thể tránh ra. Đang lúc bí thế không biết phải làm sao thì Lỗ Túc nói:
“Trong núi cách đây không xa, có một cao sĩ họ Bàng, tên Thống, tự Sĩ Nguyên, người đời gọi là Phượng Sồ. Thiên hạ thường nói: “Ngọa Long, Phượng Sồ, được một trong hai người đó thì ắt bình được thiên hạ, tài trí người này không hề kém Khổng Minh”.
Chu Du nghe xong vui mừng khôn xiết, hỏi có thể thỉnh giáo người này được không? Lỗ Túc lại đáp: “Ta đã từng thỉnh giáo Bàng Thống, ông ta nói, muốn dùng hỏa công để đánh Tào thì phải hiến kế liên hoàn cho Tào Tháo, bảo y dùng xích sắt kết các thuyền lại với nhau tạo thành một khối lớn, nếu không hỏa công sẽ vô hiệu”.
Chu Du nghe xong thấy đây quả là một diệu kế, nhưng làm cách nào để bày mưu cử người đi hiến kế cho Tào Tháo? Đang lúc phân vân thì Tưởng Cán là chỗ bạn cũ của Chu Du từ trại Tào lại đến, Chu Du biết lần này Tưởng Cán đến chính là để thám thính tình hình nên tương kế tựu kế cho Tưởng Cán gặp Bàng Thống, Bàng Thống lừa Tưởng Cán, nói muốn đến phụng sự cho Giang Đông nhưng Chu Du cậy mình tài cao không dung nạp nên đành ẩn cư nơi đây.
Tưởng Cán tưởng thật liền đưa Bàng Thống qua sông gặp Tào Tháo ngay trong đêm. Bàng Thống gặp Tào Tháo, được Tào Tháo cho đi xem trận đồ thủy quân, xem xong Bàng Thống nói trận đồ uy dũng vô song, cổ kim chưa từng có được, duy chỉ một điều vì quân Tào là người phương Bắc, không quen thủy chiến, thuyền nhỏ sóng to, dễ làm cho binh sĩ say sóng, giảm phần chiến đấu. Tào Tháo nghe xong thấy Bàng Thống quả là người kỳ tài, nhìn thấu yếu điểm của mình nên nhờ Bàng Thống hiến kế.
Chỉ đợi có vậy, Bàng Thống liền hiến kế liên hoàn: “Thừa tướng hãy cho người kết các thuyền bè lại với nhau bằng xích sắt lớn sau đó cho người lấy ván kê lên bên trên, như vậy không những sẽ giảm được sức sóng mà ngay cả người, ngựa đi lại cũng như mặt đất, ung dung thoải mái”. Tào Tháo nghe xong mắc mưu, cho người y theo lời Bàng Thống mà làm.
Về phần Chu Du, khi mọi việc được sắp xếp chu đáo, ngày chiến cũng cận kề gang tấc thì một hôm Chu Du cùng phu nhân ra cửa quân doanh ngắm cảnh về đêm, ngửa mặt nhìn xa, cờ bay phất phới. Chu Du bất giác giật mình hoảng hốt, máu trào khóe miệng, ngã lăn ra đất khiến cho phu nhân hốt hoảng chẳng hiểu nguồn cơn, cho người gọi thái y đến khám.
Chữa bệnh phải hiểu rõ căn, đối với Chu Du lúc này thì bắt mạch kê phương cũng chỉ là hoài công vô ích. Tuy nhiên, vạn cổ xưa nay, có bệnh thì ắt có phương, Gia Cát Lượng không hổ danh là “liệu việc như Thần”, đến thăm Chu Du nhìn qua đã biết được tâm bệnh Chu Du nằm ở nơi đâu. Gia Cát Lượng liền lấy bút đề phương, Chu Du xem qua như thần đơn, tiên dược, lập tức khỏi ngay.
Gia Cát Lượng viết:
“Muốn phá Tào công
Phải dùng hỏa công,
Muôn việc đủ cả,
Chỉ thiếu gió Đông”.
Nguyên nhân bởi Chu Du muốn đánh hỏa công nhưng mùa đông chỉ có gió Tây Bắc thổi ngược về phía quân Ngô chứ không hề có gió Đông Nam thổi về phía quân Tào nên lo lắng thành bệnh. Chu Du xem xong bội phần kính phục Gia Cát Lượng bèn hỏi làm sao mới có được gió Đông. Gia Cát Lượng liền nói với Chu Du rằng mình học được thuật hô mưa gọi gió nên xin đi cầu gió Đông, và bảo Chu Du hãy truyền xây ngay một đài thất tinh ở chân núi Nam Bình, ông sẽ cầu gió luôn ba ngày ba đêm.
Lập tức Chu Du sai người cất đài như lời Gia Cát Lượng căn dặn. Gia Cát Lượng lên đàn thắp nhang, làm phép cầu ba lần, vẫn chưa có gió. Đến canh hai, gió Đông Nam thổi tới rất mạnh, quân Hoàng Cái đúng thời điểm đó tới trá hàng quân Tào, khi áp sát liên hoàn chiến thuyền của Tào Tháo thì bất ngờ châm lửa phóng hỏa đốt với sự yểm trợ của quân trên bờ, đốt sạch quân Tào với hơn 8000 chiến thuyền chỉ trong một đêm, máu nhuộm Trường Giang, Tào Tháo đại bại, chạy về phương Bắc.
Xích Bích đại thắng, trăm họ vạn quân Giang Đông, muôn người hứng khởi, phục tài Gia Cát Lượng, Chu Du, hai người cũng vì đó mà vang danh thiên hạ. Tuy nhiên xưa nay, cổ nhân thường nói: “Chân nhân bất lộ tướng”, người thực sự đóng vai trò nòng cốt của chiến thắng này lại không phải là Chu Du hay Gia Cát Lượng mà chính là Bàng Thống, người bày kế liên hoàn lừa Tào Tháo.
Bởi Chu Du có giỏi, Gia Cát Lượng có tài thì với lực lượng hỏa công của Chu Du hay gió Đông của Gia Cát Lượng cũng chẳng nhằm nhò gì với lực lượng khổng lồ – 83 vạn quân (gần tương đương 1 triệu quân) của Tào Tháo nếu như không có kế liên hoàn này của Bàng Thống. Các chiến thuyền của Tào Tháo mà không bị Bàng Thống lừa kết lại thành bè thì hỏa công chỉ là vô ích, số lượng ít ỏi đó khác nào như muối bỏ bể.
Vậy nên, người tạo nên mắt xích quan trọng bậc nhất trong chiến thắng này không ai khác, Bàng Thống.
Nguyễn Đăng Xiêng