MIẾNG KHOAI MÌ
MIẾNG KHOAI MÌ
Nhớ mãi thời sinh viên
Không có tiền ăn sáng ,
Bụng đói đi lạng quạng
Tìm sách đọc như điên.
Nhớ mãi thời sinh viên
Hai lần tiền đã đổi,
Muốn ăn xôi nóng hổi,
Phải có được hai đồng.
Sáng nọ bụng trống không,
Tôi mò trong túi “sắc”,
Còn sót tờ một cắt.
Nên đâu đủ mua gì.
Chợt thấy sịa khoai mì,
Tôi làm gan hỏi thử,
“Một hào cô bán chứ ?”
Cô nhìn tôi một hồi.
Cô bán khoai đúng thôi,
Thời buổi tiền mất giá,
Tiền hào xem như rạ,
Chả ai xài nữa đâu.
Tôi xấu hổ cúi đầu,
Nói vờ như con nít:
“Tôi chỉ cần một ít ,
Để về cho chim ăn!”
Tôi bước nhanh băng băng,
Một mạch vào thư viện,
Mặt nóng bừng sĩ diện,
Vì mặc cảm chưa từng!
Miếng khoai nhỏ thơm lừng,
Chỉ to bằng ngón út,
Tôi cố nhai một lúc,
Cho thực dục tiêu tan!
Giờ lớp trẻ tiêu hoang:
Xài hàng toàn xa xí,
Vào quán, ăn lấy vị,
Uổng phí biết bao nhiêu.
Cuộc sống trải bao điều
Rất đáng yêu, đáng nhớ,
Có điều còn ngờ ngợ,
Như mới ở gần đây.
(ĐX,29/9/2018)
|