KHÔNG CÓ KIẾP SAU
Lá hoa thì có mùa sau,
Con người liệu có kiếp sau để chờ.
Nên chăng trút hết thời giờ,
Cho ta, cho bạn, cho thơ nên vần.
Đúng sai, phải trái dẫu cần,
Nhưng làm sao để dễ gần nhau hơn.
Không nên sinh sự giận hờn,
Thương nhau không kịp oán hờn ích chi?
Mắc gì hỡ cái sân si,
Hùa nhau chửi bới mất đi nhân tình.
Mai kia nằm xuống nín thinh,
Xác thân thối rữa, nhục vinh khác nào.
Có ai phân biệt nghèo giàu,
Có ai phân biệt thấp cao, sang hèn,
Trên những thi thể ối đen,
Vô tri, vô giác, rỉ hoen lẫn bùn.
Giờ còn cơ hội sống chung,
Sao ta cứ phải ì đùng với nhau.
Sao không tay bắt, miệng chào,
Trên nhường, dưới kính, ngọt ngào thân thương?
(ĐX,24/8/2018)
HOA NỞ MÙA SAU
Không còn, còn không nhịp thở
Người đã đi rồi có trở về không
Ai qua cảnh giới mây hồng
Ai về tay trắng bụi bồng bềnh bay
Hôm qua lá biếc trên cây
Hôm nay lá nói chia tay tận mùa
Xa xa vọng tiếng mõ khua
Có người từ giã mùa xưa về trời
Hôm qua nói nói cười cười
Hôm nay khăn trắng tiễn người qua sông
Hôm qua còn nghĩ sâu nông
Hôm nay nhịp trút gió lồng tay buông
Sông sâu có cội có nguồn
Đời người nào biết tận tường cam lai
Cúi đầu trước Đấng Như Lai
Quay về bổn thiện mong ngày nắng lên
Trả đời ngày tháng cong vênh
Quay về cội rễ phúc thênh thang chờ
Sương mê thôi níu đường tơ
Giác vội neo bờ hoa nở mùa sau.
24/08/18 Đặng Tường Vy
Nguyễn Đăng Xiêng'