BIẾN CỐ ĐỜI TÔI
Chờ cửa con khuya, tội vợ tôi,
Hai giờ đột quỵ tưởng không trôi.
Nghe đùng nàng ngã, tim ngừng đập;
Lao đến tôi xem, thở cũng thôi.
Tôi bấm liên hồi, liền miệng gọi
Nàng im thinh thít, thả đầu rơi,
Tôi vừa bật khóc, nàng hồi tỉnh,
Suýt nữa vì con bỏ mạng rồi./.
(ĐĂNG XIÊNG, 13/11/2017)