CẢNH QUÊ
CẢNH QUÊ
Ngắm sông lúc nắng lam chiều,
Sông bao nhiêu khúc bấy nhiêu nỗi niềm.
Cảnh sông trống vắng, im lìm,
Nước trong văng vắt cá tìm trốn đâu !
Xa xa mấy chiếc thuyền câu,
Chủ nhân tạm nghỉ gác câu lên bờ.
Quê nghèo tre, trúc lơ thơ,
Hằng cho ta những ước mơ đổi đời.
Nhưng nay người cảnh xa rời,
Người thân quá cố đổi đời nghĩa chi!
Nhớ thời thảy đáo, bắn bi,
Còn cha mẹ đủ, muốn gì mẹ lo.
Nay tuy áo ấm, cơm no,
Nhưng còn đâu những câu hò mẹ ru!
Còn đâu nước uống chứa lu
Nóc đầy bụng rồi chạy ù đi chơi.
Giờ ta ngồi mát xe hơi,
Có ai còn nhớ xuồng bơi bằng chèo?
Giờ có tủ lạnh ec- xeo,
Mấy ai còn nhớ cá treo đầu giàn?
Nhìn sông nhớ đất khô khan,
Vào hè nứt nẻ dọc ngang khắp đồng.
Và khi lúa trổ đồng đồng,
Dân lội xuống ruộng, cẳng không lắm bùn!
Cảnh này chắc sắp sang xuân,
Hết mưa nên nước xanh lừng màu mây.
(ĐX,01/03/2018)
• SÔNG QUÊ !
¥
* Sông quê uốn khúc nỗi niềm,
Trông về Quê mẹ bóng chiều ruột đau.
Xa làng xa những cây cầu,
Xa con đò nhỏ - xa dòng sông sâu.
Mẹ thương chiều ngóng chiều trông...
Bao lần lỗi hẹn - nhắc thêm xót lòng !
Người xưa ngang dọc níu cầu,
Đôi tay chèo nhỏ - rộng dài khúc sông.
Bao năm vẫn giữ một lòng,
Thuyền ơi ! bến đợi - bến chờ - bến trông .!
~<>~
• 28/02/2018 • P.Đ.T•
Nguyễn Đăng Xiêng's
|