ĐỪNG ĐỨNG NÚI NÀY TRÔNG NÚI NỌ
Sông bao nhiêu nước cũng vừa
Trai bao nhiêu sức cũng chưa thỏa lòng
Tội cho số kiếp đàn ông
Sinh ra chỉ để làm chồng không xong
Mấy bà chỉ biết đèo bồng
Núi mình chê thấp, cứ trông núi người.
Hết sức rồi mấy bà ơi
Bao la biển cả biết bơi kiểu nào
Sấp, ngữa, sãy, ếch ào ào
Tay chân rủ liệt, sóng trào đại dương
Mấy bà thấy thế không thương
Mà còn hờn dỗi nhu cương nỗi gì.
Cảm giác bà sớm quẳng đi
Bắt chồng mò lại, mò đi để tìm.
Cảm giác sẵn ở trong tim
Còn yêu ta khỏi phải tìm đâu xa.
Đại dương dẫu có bao la
Chồng bơi thoải mái cũng qua được bờ!
Hết yêu đừng trách chồng khờ
Đừng chê chồng yếu , lẳng lơ cá vàng;
Cũng đừng tự phụ mơ màng
Đi tìm cảm giác ở chàng trai Tây.
Trai Việt dù nhỏ vẫn hay
Không cần bồi bổ mặn chay làm gì
Quí bà hãy nghĩ lại đi!
(ĐĂNG XIÊNG, Mồng 9 Ất Mùi 2015)
Chẳng cần vi-a-gờ-ri
Dâm dương, lục vị, linh chi, sa tiền !
Chẳng cần tục đoạn, thiên niên
Thủ ô, phá cố, gừng giềng, hành tiêu
Chẳng cần đậu đỏ, đậu miêu
Thung dung, ba kích tăng liều đôi ba
Chẳng cần hải mã, ba ba
Tắc kè, bổ cũi, mãn xà, sơn dương
Chẳng cần lưỡng bổ âm dương
Chỉ cần cảm giác yêu thương thật lòng
Không thương mà cứ đèo bồng
Lổ mình không vá, bắt chồng cứ khâu?
Chị em hẵn biết do đâu
Đừng vờ quấy đục thả câu kiếm mồi!
Năm mươi ngần ấy đủ rồi
Sông khô, nước ráo có mồi đâu giăng?
(ĐĂNG XIÊNG, Mồng 9 Ất Mùi 2015)