ĐÃ GIÀ CHĂNG
ĐÃ GIÀ CHĂNG
Mới chớm sáu hai bỗng sợ già,
Bắt đầu ngài ngại chuyện trăng hoa.
Công danh từ nhỏ không màn tới;
Sự nghiệp lâu nay chẳng lọ là.
Thụ hưởng, thanh nhàn,...kia vẫn lạ;
An nhiên, tự tại,... ấy càng xa.
Thân bằng, quyến thuộc dần rơi rụng,
Chẳng phải rồi đây đến lượt ta?
(ĐĂNG XIÊNG,06/01/2018)
Nguyễn Đăng Xiêng
|