Trang nhất » Tin tức phòng khám »
NỖI NIỀM VIỄN XỨ


NỖI NIỀM VIỄN XỨ
NỖI NIỀM VIỄN XỨ
Lỡ cất bước tha hương,
Người đàn bà viễn xứ,
Đêm vắng ngồi tư lự
Về quá khứ mênh mang.
Trên đất khách lang thang,
Nhớ đường làng rả riết,
Nơi quê ngày giả biệt,
Bao luyến tiếc nhì nhùng.
Nhớ mẹ, nhớ con chung
Làm người chưa vẹn toàn:
 Hiếu chưa trọn phận con,
Tình chưa tròn nghĩa mẹ.
Cuộc sống giờ buồn tẻ,
Công việc  nghe sang trọng,
Tiền của có như không,
Giúp bạn lòng thôi nhé!
Sợ ngày về với mẹ,
Bà con sẽ đến thăm,
Con cháu sẽ mừng ầm,
Quà đâu cho tất cả?
(28/11/2017, đăng Xiêng, hoạ bài NGƯỜI ĐÀN BÀ của Moon Anh)
NGƯỜI ĐÀN BÀ
Thơ : Moon Anh
Đêm vừa buông trùng xuống
Có một người đàn bà
Không phú quý vinh hoa
Chẳng ngọc ngà đài các
Ngồi dạ buồn man mát
Môi má nhạt màu son
Nửa chữ hiếu chưa tròn
Lời thương con chửa trọn
Tay chai lì mười ngón
Đầu đội nón phong sương
Lầm lũi bước trên đường
Phương trời xa viễn xứ
Người đàn bà tư lự
Nhớ đất mẹ thân yêu
Lòng hoang hoải mỗi chiều
Mong một ngày hội ngộ