ĐỜI THẬT MÀ SỢ CHIÊM BAO ĐÁNH LỪA
Lần mò cất áo nàng dâu,
Sau đêm hoa chúc, gác sầu rượu bia.
Vợ chồng ngủ sớm, dậy khuya,
Cháo hành với lạc húp lia đêm ngày.
Vợ tôi thích bắp, ưa khoai,
Củ to, hạt bự, nhai nhai cười hoài.
Trời thương chín tháng mười ngày,
Kể từ đêm ấy…, cháu trai ra lò.
Đúng là may mắn trời cho,
Phòng loan liên khúc, bếp tro không tàn.
Cơm lành, canh ngọt, con ngoan,
Vợ tôi bốn lửa mà nàng vẫn xinh.
Giường đêm vui rộn xập xình,
Bốn lần trải lửa mà tình chưa khô.
Thì là, trứng lộn chi mô,
Cơm nguội, nước mắm cả tô phì phò.
Trăng vui đến cửa hẹn hò,
Ăn cháo hành- lạc, chuyện trò thâu đêm.
Thương vợ ngày một to thêm,
Áo dâu ngày trước bắt đền chồng yêu.
Trống lãng lập tức đánh trêu:
“Bây giờ em đẹp hơn nhiều ngày xưa,
Bạn anh ai cũng đẩy đưa,
Tặng quà quá xá, chưa vừa lòng sao?”
Hạnh phúc quá tôi sợ chiêm bao,
Giậc mình mất cả, biết đào đâu ra.!.
(ĐĂNG XIÊNG, mến tặng nhà thơ Sỹ LIÊM, nhân đọc bài của anh- THẤY CƠN ÁC
MỘNG ĐÁNH LỪA CHIÊM BAO)