LÀ THI SĨ
(Xin tiếp lời anh Triết Trần Trọng)
Là Thi sĩ hay giữ điều huyền bí,
Thủ phận tôi và chữ sĩ trong tim,
Vui buồn hay khổ hạnh cứ lặng im.
Chân bước đi, lòng dõi tìm lối khác.
Là thi sĩ bề ngoài trông lạnh nhạt,
Mặt u buồn, chua chát, khổ đau,
Nhưng bên trong cháy bỏng, dạt dào,
Ẩn dấu, nấu nung biết bao kỳ vọng.
Là Thi sĩ tưởng chừng như trống rỗng,
Không bận chi với đời sống quanh mình,
Không màn chi đến được mất, nhục vinh,
Dững dưng cả với thâm tình, hữu hảo.
Là Thi sĩ hay vờ như ngơ ngáo,
Tỏ tính Vô tư , khờ khạo,ngây ngô,
Ai biết trong lòng bão dậy, sóng xô,
Như núi lửa ngàn năm chờ phún xuất!
Là thi sĩ tinh thần luôn bất khuất,
Tính kiêu hùng không tuân phục trái sai.
Nắn nót văn chương, trân trọng hiền tài,
Yêu chữ nghĩa, không ưa cai bồi bút.
Là thi sĩ không ai cam chịu nhục,
Khi thấy nước mình thua sút ngoại bang.
Không chịu nỗi khi dân chúng cơ hàn,
Già neo đơn, thiếu thuốc thang, rau cháo.
Là thi sĩ nhiều người không có đạo,
Nhưng khiêm cung, lễ giáo, tôn ty.
Trọng lẽ phải và đề cao sĩ khí,
Độ lượng, khoan dung, tri kỉ, tri nhân.
Là thi sĩ cũng vui nhưng lận đận,
Có lúc mơ màng tự vấn bản thân:
Đời đã cho ta nhiều thứ ta cần,
Không sẻ chia còn đợi phần chi nữa?
(ĐX,11/06/2918)
Là Thi sĩ luôn thường hay mơ mộng.
Chốn Gian trần luôn cháy bổng yêu đương.
Dẫu chông chênh muôn cách trở đôi đường.
Chớ lạnh lùng vấn vương thêm cô độc...
***
Là Thi sĩ luôn thường ôm hy vọng.
Nhớ thương nhiều ôi... Hình bóng nơi đâu.
Ước mơ sao tơ duyên ấy nhiệm màu.
Hết úa sầu cho hương hoa vời vợi.
***
Là Thi sĩ luôn thường hay nghĩ ngợi.
Muốn xua hết những chờ đợi mong manh.
Sợ dòng kia không vượt nổi thác gành.
Lại nhấn chìm ôi... Tình kia xa cách.
***
Là Thi sĩ luôn thường hay hờn trách.
Cứ vu vơ như gió thoảng mây vờn.
Dẫu tình yêu có đôi lúc dỗi hờn.
Đắp tô thêm như hương nồng sắc đẫm.
***
Là Thi sĩ luôn rực ngời cháy bổng.
Để dòng sông bên sóng vỗ đợi chờ.
Với vần thơ nghiêng ánh Nguyệt soi mờ.
Đoạn nhạc chờ thấu tim người Thi sĩ...
***
Trần Trọng Triết.
Gia Lai ngày mưa 11/06/2018
Nguyễn Đăng Xiêng'