Trang nhất » Tin tức phòng khám »
MÁU ĐÀO VÀ NƯỚC LÃ


MÁU ĐÀO VÀ NƯỚC LÃ
MÁU ĐÀO VÀ NƯỚC Là
Biết  “một giọt máu đào,
Còn hơn ao nước lã”
Nhưng máu giờ loãng cả,
Chẳng còn đào như xưa.

Bạn bè cùng trang lứa,
Tuổi trên dưới sáu mươi,
Thấy gì chúng cũng cười,
Nói “dân mình là thế”!

Cái gì cũng mặc kệ,
Cứ để nó trôi qua,
Tự sinh, tự diệt mà
Nhân nào quả đó thôi!

Sống chỉ cần thịt, xôi,
Chết rồi buông bỏ tất,
Thành ma hay thành phật,
Có gì khác nhau đâu!

Sung mọc ở trên đầu,
Biết ngày nào nó rụng?
Cám treo đầy cả thúng,
Heo đói bụng,... làm sao?

Phóng lao phải theo lao,
Ở bầu thì phải tròn,
Ở ống thì phải thon,
Sống - còn tuỳ thời thế.

Chân nhân không lộ thể,
Lộ thể bất chân nhân.
Anh hùng luôn quy ẩn,
Mị nhân ngẩng cao đầu.

Nói thật thành ra xấu,
Vạch áo người xem lưng:
Người nhà thua người dưng,
Bảo sao ngừng chống chọi.

Không lửa sao có khói,
Cùng tiếng nói, màu da
Cùng lịch sử sơn hà
Cớ chi mà công kích!

Một lần lỡ “đối nghịch”,
Truy lý lịch ông cha,
Loại bỏ cháu chắt ra,
Ba đời  không sử dụng!

Lý bên nào cũng đúng:
Cùng xây dựng quê hương.
Chỉ không cùng chí hướng,
Sao phải loại trừ nhau?

Cuộc đời có là bao,
Hận thù nhau chi mãi?
Nghĩa lý gì “đúng - sai”
Mà đoạ đài kẻ khác!

Đồng bào mà chua chát,
Ngoại bang còn ngọt hơn.
Nơi nào có nghĩa nhơn,
Hẵn người ta tìm đến.

Máu đào mà nhợt nhạt,
Nước lã còn sánh hơn.
Những ai có nghĩa nhơn,
Hẵn chúng ta kết nối.

Bất đồng không phải tội,
Cần chi phải triệt nhau.
Âu cũng là máu đào,
Của đồng bào, đồng loại.

Con người chê lang sói,
Chỉ mỗi tội giành ăn,
Nhưng chúng có “nhân văn”
Vì không ăn  nòi giống!
(ĐX,30/06/2018)






Nguyễn Đăng Xiêng